Thursday, October 4, 2012

ĐỌC BẢN CHÚC THƯ


TIN BUỒN - PHÂN ƯU

Được tin Nhà thơ NGUYỄN CHÍ THIỆN, tác giả tập thơ Hoa Địa Ngục, vừa qua đời  lúc 7 giờ 17 phút  sáng Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012,
tại thành phố Santa Ana, Orange County, California, USA.
Hưởng thọ 73 tuổi.
Xin thành kính chia buồn cùng tang quyến.
Nguyện cầu Linh Hồn Nhà Thơ sớm về cõi vĩnh hằng

Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn, tạp chí Nguồn và các thân hữu:
Vũ Triều Nghi-Hàn Phong Cao, Thanh Thương Hoàng-Lê Diễm, Huệ Thu, Ngọc Bích, Cung Diễm, 
Hồ Linh, Lê Đình Cai, Duy An Đông, Đỗ Bình, Song Nhị.

 Từ trái: Song Nhị, Nguyễn Chí Thiện, Triều Nghi, Cung Diễm, Diên Nghị 
[San Jose 2007]


ĐỌC BẢN CHÚC THƯ

*Tặng nhà thơ Nguyễn Chí Thiện

Năm 1990, một thân nhân của tôi từ Mỹ về Việt Nam kể chuyện tập thơ tù “Bản Chúc Thư Của Một Người Việt Nam”, (tạp chí VNTP đề tựa và xuất bản tháng 10/1980) của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, với lòng cảm phục. Năm 1993, một tháng sau khi đến Mỹ tôi nhận được tập thơ  thơ do thân nhân tôi từ tiểu bang Massachusettes gửi tặng. 
Là một người từng đi qua suốt một chặng đuờng thơ ấu, chưa hết tuổi thanh xuân đã chứng kiến và là nạn nhân của những cuộc đấu tố, thanh trừng man rợ trong “Cải Cách ruộng Đất”, thời kỳ 1955 - 56; Rồi sau năm 1975 trải qua những năm bị đày ải trong các trại tù cải tạo từ Nam ra Bắc, nên khi đọc mỗi câu thơ trong “Bản Chúc Thư”, mỗi dòng chữ là một dòng nước mắt. Với cảm xúc đó, tôi đã viết bài thơ này. Bài thơ tôi viết hai tháng sau khi đến Mỹ (tháng 4-1993) và cách đây đã xấp xỉ 20 năm. Hơn 10 năm trước tôi đã có dịp trao tặng nhà thơ Nguyễn Chí Thiện bài thơ này trong một bữa ăn sáng với nhà văn Thanh Thương Hoàng và văn hữu Ngọc Huỳnh tại San Jose.
Mấy năm gần đây Nguyễn Chí Thiện từ Westminster lên San Jose thỉnh thỏang anh ghé thăm anh em chúng tôi trong nhóm Cội Nguồn. Lần gặp mới nhất cách đây mấy tháng. Nhận được tin đột ngột anh đã qua đời, xin chia sẻ cùng bạn đọc bài thơ viết tặng tác giả NCT lúc sinh thời, để bày tỏ lòng thương tiếc và thay lời tiễn biệt.  [Song Nhị]

***

Gửi anh
tác giả “Bản Chúc Thư”
dẫu chưa gặp anh bao giờ
chưa một lần bắt tay
chưa một lần cười trong mắt nhau thân ái

Hôm nay tôi  đọc anh
Hiểu lòng anh:
Yêu Tổ Quốc, yêu quê hương, đồng bào, đồng loại
Biết đời anh:
đau ốm, lao tù
hờn căm khí khái
Trong gông cùm thơ như thép đã tôi!

Tôi đọc anh hôm nay
như đã gặp anh rồi
Gặp từ nỗi niềm u uất
Từ vết thương đời quá khứ máu còn tươi

Tôi gặp anh
Gặp từ trong dòng lũ bốn lăm (*)
Lửa yêu nước ngụt ngùn bốc cháy
Tôi găp anh từ sau ngày quê hương lớn dậy
Hoang tưởng đầy hồn:
Độc Lập! Hạnh Phúc! Tự Do!

Tôi gặp anh từ tuổi ấu thơ
từ mái trường tiểu học
bài học đầu tiên yêu đảng, yêu hồ

Tôi gặp anh
từ sau ngày đình chiến năm tư (*)
Gặp trong cuộc đấu tranh giai cấp
Bọn cướp của gieo chiêu bài ruộng đất
Gây nghi kỵ, hận thù
Gạt lừa, cưỡng bức
Con đấu mẹ cha
Vợ tố cáo chồng
Anh em lìa cốt nhục
Cửa mất nhà tan
Tù đày bắn giết
Trăm nghìn người chết tức tưởi oan khiên!

Tôi gặp anh trong hàng ngũ nạn nhân
Dưới nanh vuốt loài ma vương quỷ sứ
Tuổi trẻ ước mơ chân trời rộng mở
Phải chôn vùi trong vũng tối mông lung

Tôi gặp anh từ những trại tập trung
Thăm thẳm núi rừng Việt Bắc
Rận rệp, muỗi mòng, sên vắt
Lao động nhục hình đói lả cùm gông
Súng dí vào người:
“lao động vinh quang!”
Ngày ngày dầm mình hố xí hầm phân
Đêm đêm học bài ngợi ca bác, đảng

Tôi gặp anh từ củ khoai mẩu sắn
Quý giá, khát khao hơn cả bạc vàng
Tôi gặp anh từ nỗi đau chung
Thân phận con người không bằng súc vật

Bốn mươi năm
Bốn mươi triệu người dân miền Bắc
Dưới bàn tay bạo chúa hung tàn
Cuộc đời xơ xác

Hai mươi năm
Bốn mươi triệu đồng bào miền Nam
Cùng chung nghiệt ngã
Dưới bạo lực chuyên quyền
Nhìn thảo khấu say men
Thừa thế thẳng tay triệt hạ
Mọi giá trị tinh thần
Bỏ Phật, bỏ Chúa
Bỏ ông cha nguồn cội tổ tông
Phá miếu phá đình
Chiếm chùa chiếm đạo

Luật phát xít tập trung cải tạo
Trí thức, tu hành, nhân sĩ, thương gia
Chiếm đất. đuổi dân, cướp của, đoạt nhà
Kinh tế mới
trại giam, nhà tù mọc lên như nấm

Lưới chuyên chính buộc oán hờn câm lặng
Vây hãm người dân vào tận khốn cùng
Tiền đồ Tổ Quốc mông lung
Dân Chủ Tự Do chỉ là ảo vọng
Nhân loại văn minh tiến lên tột đỉnh
Việt Nam lùi về bất hạnh trăm năm
Mọi tiếng nói thương nhà yêu nước
Bị búa liềm chuyên chính vây ngăn

Anh đã thét lên từ cõi lòng sâu thẳm
Lòng yêu nước yêu tình người sâu đậm
Tiếng nói đau thương từ giữa ngục tù
Từ giữa gông cùm từ cõi chết thâm u
Tiếng uất nghẹn của hờn căm lẽ phải

Để từ đó
Khắp năm châu lương tri ngoảnh lại
Hẹn Chúc Thư đợi sống một ngày

Tôi đọc anh từ nơi đây
Giữa đất trời tự do
Mười năm lao tù không mờ phai dấu tích
Nhìn về non nước
Nghĩ về anh
Quặn đau từng khúc ruột
Tiếng ác quỷ vọng về
Ngày dẫy chết.

Song Nhị, tháng 4/1993

(*) Hiệp định Genève 20-7-1954 chia đôi đất nước





No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Thơ

MÙA HÈ CỦA TÔI Nắng ở trên trời, hè - nắng xuống Đã quen rồi từ bao lâu nay Dẫu thiên hạ lắm người than nắng nóng Với tôi thì nắng… ...