TÔI ÐI
GIỮA ÐOÀN TÙ VÁC ÐÁ
Ở đây trời đất vừa thu lại
còn một vòm đen chứa thế gian
và cả loài người như đổi lốt
bày trò dã thú lối chơi hoang
Tôi tưởng như mình vừa sống lại
tự nghìn kiếp trước nối oan khiên
oằn lưng gánh lấy hồn sông núi
hiu hắt trong lòng đóm lửa thiêng
Tôi đi giữa chốn tàn quân ấy
đội ngũ hùng binh đã một thời
nghe tiếng - quân thù kia khiếp sợ
một giờ cuồng nộ súng gươm rơi
Tôi đi núi đổ đè thân phận
đá cứa vai trần máu rướm tim
cả một đoàn người xoay trái núi
dời non chuyển đá dựng xà lim.
Canh bạc đã về tay bạo chúa
tình người đạo nghĩa đã nhường ngôi
tôi đi dưới bóng thời nô lệ
ngọn núi đè lên cả kiếp người
Ðủ ngón đòn thù ân huệ lắm
quất lên da thịt đã chai sần
lưỡi dao sỉ nhục xuyên tim óc
vết chém khoan hồng tươm xác thân
Sắt thép nào không tan với lửa
thịt da mục rữa lẽ đương nhiên
nhưng tâm và chí đoàn ngươi ấy
lửa đốt lò nung không thể mềm
Ở đây chất ngất hồn non nước
vang bóng vua Lê buổi dựng cờ
vọng tiếng Bình Ngô hồn Nguyễn Trãi
đoàn người bước tới hẹn thời cơ.
Song Nhị
Lam Sơn, Thanh Hóa 1978
**
AMONG THE PRISONERS
BEARING THE STONES
Hell and Heaven're miniaturized here
It looks like a black dome containing the world
And human beings seem losing their real personalities
Pull nasty tricks and create bestialities
I'm doubtful just revived from thousands of reincarnations
Bringing on myself calamities of retribution
And bearing my country's soul on my sagging shoulders
Filling up my heart with sacred fire wavered
I went in lines of those troops wearily exhausted
The strong military line-ups once renowned
That made enemies frightened out of their wits
Yet, after an hour of violent anger, their weapons dropped down
I walked when the mountain collapsed upon my destiny
The sharp stones cut my shoulders, my heart bled
The whole troop turned the mountains stony
Moving them to build cells and jail-sheds
Alas! the winning game fell into the hand of brutal tyrants
Men's ethics and feelings being dethroned
I went under such a slavery's shadow
The mountain kept down my body and soul
With differently wild tricks of revenge
Beating on my skin which's callously scalded
Pushed into my heart and mind a blade of shame
The cuts of favor bled my body with their hit
What kind of metal couldn't melt in the fire!
Human skin and flesh were, of course, decomposed
But heart and spirit of that troop - their lives
Won't be ever melting by furnace and fire
Right here, my homeland's towering spirit
Far-resounding renown o'king Le
Who rose up in arms greatly
And echoeing Nguyễn Trãi's Proclamation
o'Victory over the Ngo barbarity
The POW in advance, bearing stones
Also carrying hope for their dear country.
This interpretation
by NGÔ ĐA THIỆN and SONG NHỊ
**
T H Ê M M ỘT L Ầ N
NÓI CHUYỆN CŨ VỚI EM
Tưởng sang Mỹ rồi lòng thanh thỏa
sang Mỹ rồi sẽ trả được cho em
trả những năm em lặn lội đi tìm
vượt núi băng rừng
từ Nam ra Bắc
gói đường, gói bột
con cá khô, muối mè, muối sả
vượt nghìn cây số đường xa lắc xa lơ
trên toa-xe-lửa-già khập khễnh
cứ sợ anh chết bụi chết bờ
Mỗi năm được phép một lần
găp nhau năm, mười phút
để biết còn có nhau
cho anh còn hơi thở sống
để anh được ngắm được nhìn
được nghe em nói
được mềm lòng trong mắt em rưng rưng
hai hàng lệ chảy
Ít ra năm mười phút có nhau
mặc tên cai tù ngồi kề bên canh giữ
ta cứ nói cứ nhìn
anh được một bữa no cơm
no lòng tin
Rồi em quay về giữa bầu trời ảm đạm
giữa hoang vu móng vuốt rập rình
mười năm em như con thoi
đi thăm tù - về phố
tuổi chập hai mươi em hóa thành chinh phụ
hóa thành truyện kể dân gian
anh thì cứ mãi băn khoăn
tự hỏi:
làm gì để bắt em cùng gánh tội?
mươi mấy tuổi
anh đã đi cùng sông cuối suối
lênh đênh theo mệnh nước vận nhà
anh quý vô cùng xương máu của ông cha
anh yêu vô cùng quê hương tổ quốc
anh yêu con người
anh yêu non nước
đó là tội hình?
em phải gánh chịu cùng anh!
Tuổi xuân em
giữa hoang vu móng vuốt rập rình
bóng chiếc thân đơn đi về thấp thỏm
Tưởng sang Mỹ rồi sẽ trả được cho em
những lược gương và màu son phấn
trả em một thời lận đận
dậy sớm thức khuya chiếu giường hiu hắt
trả em bàn tay choàng bờ vai
những chiều dạo phố
bờ vai một thuở
mái tóc che không đủ ấm đêm dài
**
Tưởng sang Mỹ rồi sẽ gánh vác thay em
chiều hôm sớm mai
trả em thuở khúc khích hồn nhiên
em sẽ dạy các con lễ nghĩa thánh hiền
dạy các con học bài
đánh vần tiếng Mẹ
như lớp học rộn ràng thỏ thẻ
quên một thời vất vả truân chuyên.
Anh sẽ bên em viết lại cuộc tình
kể chuyện một thời dâu bể
một thời non nước điêu linh
chuyện những con người Việt Nam
vượt muôn nghìn gian khó
chuyển hóa cuộc hồi sinh
những tấm gương trung kiên
tiết liệt
nghĩa tình
ơi! những nàng chinh phụ.
12-2000
**
Phải Nói Lại Những Điều Đã Nói
Xin gửi đến các anh bài thơ buồn
Dẫu phải nói lại những điều đã nói
Khi lịch sử còn phân công luận tội
Tên các anh đã rạng rỡ với đời
Xin gửi các anh những thế hệ con người
Đem máu xương bón xanh rừng Tổ Quốc
Trên mộ bia ai kẻ thua người được
Có nhận ra nhau chung một cội nguồn
Có tìm lối về đất tổ Hùng Vương
Pho sử sách lật từng trang đọc lại
Con đường cái quan Cà Mâu Nam Ải
Xuyên một đường mạch máu bốn nghìn năm
Dấu đạn bom mỗi chỗ các anh nằm
Là vĩnh viễn vết nhơ quân phản bội
Bọn đón gió trở cờ và cơ hội
Chút lợi danh quên phẩm giá con người
Xin gửi các anh một chút lòng vui
chút êm ả sau một thời bom đạn
Khi đất nước chưa qua thời đại nạn
Thù hận đọa đày còn nỗi đau chung
Xin gửi các anh thông điệp tin mừng
Nửa nhân loại đã bừng cơn tỉnh ngộ
Thành trì đỏ đã một chiều sụp đổ
Cách mạng nổ chuyền từ Mạc Tư Khoa
Xin gửi các anh tiếng nói thật thà
Tiếng nói lương tri nghĩa tình phẩm giá
Bọn bất lương vẫn bịp lừa dối trá
Vẫn ngang tàng trên máu lệ người dân
Tổ Quốc ta ơi vinh dự nghìn lần
Hịch Hưng Đạo - bản Bình Ngô Đại Cáo
Cha ông ta bao đời ngăn gió bão
Quên thân mình cho trăm họ an vui
Xin gửi các anh tiếng nói ngậm ngùi
Khi bạo lực còn trên ngôi thống trị
Khi nhân loại bước vào tân thế kỷ
Đất nước mình lùi lại mấy trăm năm?
Máu các anh mỗi chỗ các anh nằm
Thấm vào đất ươm mầm xanh hy vọng
Cả dân tộc sẽ bừng lên sức sống
Xóa hết nhục nhằn xây dựng một ngày mai./
**
No comments:
Post a Comment