Ngày Đón Em Về
Mai anh
trải chiếu hồng trên lối lạ
để em về êm
ái gót chân nhung
em sẽ có
thơ tình làm chăn nệm
ngủ giấc
ngoan hiền chim én mùa đông
Ngày đón em
buổi chiều qua rất nhẹ.
sớm mai
hồng tươi mát ánh bình minh
cơn gió sớm
thổi bay tà áo lụa.
ngày trần
gian diễm tuyệt của đôi mình.
Em sẽ có
những niềm vui trẻ dại
của những
ngày thơ ấu đẹp xa xôi
đôi tay nhỏ
em xây lầu hạnh phúc
mỉm cười
nhìn thằng bé ngủ trong nôi
Anh sẽ lãng
quên chuyện đời mưa bão
mình
kể nhau nghe những chyuện vui buồn
Cuộc sống
rộn ràng như ngày anh đón
tiếng trẻ
đầy nhà và những nụ hôn
sn.
Niềm Vui Bất Chợt
Viết cho Em
ngày các con Bảo Khánh, Thụy Khanh
vào đại học.
Em ạ
Bỗng dưng
mình trẻ lại
Dẫu hồn
nhiên phơi phới đã xa rồi
Nhớ thuở
nào trái chín mọng nguyên tươi
Hoa lá đất
trời
rộn ràng tở
mở
Làm sao để
quên
Làm sao
không nhớ
Buổi em về
vành vạnh một vầng trăng
Có con mèo
con quấn quýt tung tăng
Rúc vào
lòng anh thở quen hơi ấm
Có con sáo
đậu trên
vai anh mỗi sáng
chờ được
mớm mồi trên những vuốt ve
Có con vành
khuyên hót mỗi trưa hè
Có
suối-tóc-mây phả mùi hương lạ
Anh quên
mất những mấy mùa Xuân. Hạ
Chợt giật
mình
mây phủ
khuất mùa trăng
Buổi anh đi
đời nổi sóng đất bằng
Người rã
gánh con chim ngừng tiếng hót
Ta xa nhau
giữa mùa-trăng-mật-ngọt
Anh đầu non
em ở tận cuối nguồn
Anh bên
trời ngày nắng cháy mưa tuôn
Con sáo bên
sông cầm canh bến đợi
Khi anh về
chắp lại đời trôi nổi
Thắp tiếp
mùa trăng sáng thuở ban đầu
Mới đó....
các con
mình khôn lớn thật mau
Em ạ
nghe tiếng
trẻ giòn vui
bỗng dưng
mình trẻ lại.
sn
TRĂNG XƯA
Gởi Ng.
vầng trăng thuở học trò.
Ta hái vầng
trăng bên mé núi
thuở lòng
khờ khạo tuổi ngu ngơ
vầng trăng
thấp thoáng trên dòng suối
Ta vói.
trôi theo giạt cuối bờ
Ngày áo em
bay chiều trắng phố
ta người
quán trọ gã hàn sinh
loay hoay
giữa ngã đường nhân thế
lỡ hẹn.
quay đi nẻo bạc tình
Tượng đá
cũng đau. Dòng lệ chảy
duyên tình
nỡ thử cuộc nhân duyên
hỡi ơi! tơ
tóc nào xe buộc
để khúc tầm
dương hận chữ nguyền
Nước mắt em
loang màu áo lụa
cả thời kho
báu thuở đôi mươi
cho nhau
chưa đủ niềm lưu luyến
Thu đã
sang. Nguyệt lạc cuối trời
Từ đó thời
gian như đọng lại
những hàng
cây cũng đứng trông nhau
bước chân
nhung lụa thời con gái
xuôi ngược
tìm quên những chuyến tàu
Man mác
trăng soi màu cổ Nguyệt
đêm nằm
nghe tiếng gió Thu lay
giấc mơ
chăn gối khi choàng dậy
em khóc.
rừng thu động lá bay
Ta cũng băn
khoăn lòng dã dượi
đã hằn gót
mỏi ngã Hàng Xanh
từng cơn
mưa nhỏ che ngày tháng
góc phố im
lìm những ngõ quanh.
sn
Khúc Ca Dao Tình
Phải là em
đến hay không
Để tôi biết
chắc mùa Đông qua rồi
Hình như
cây cỏ trên đồi
Hẹn nhau
một lượt trổ chồi lộc non
Phải là
nhịp gõ guốc dòn
Xôn xao lối
lạ thuở tròn trăng xưa
Phải là một
buổi chiều mưa
Để tôi
chung nón che đưa em về
Phải em
đếán buổi trưa Hè
Rừng hoa
bướm lượn đứng mê mải nhìn
Phải câu
thơ viết rất tình
Bởi tôi
biết chắc là mình yêu thơ
Phải là một
buổi vào Thu
Để tôi gọi
gió về ru lá vàng
Bao nhiêu
hoa lá trên ngàn
Gọi nhau mở
hội hẹn nàng bến Xuân.
1997
Buổi Sáng Nhìn Hoa Thơ
Chợt Nở
Tặng NKT
Ừ nhỉ, vào
Thu như bất chợt
Qua rồi lửa
hạ nắng nồng hanh
Hơi đêm tỏa
mát làn sương đọng
Phơn phớt
tô mờ thảm cỏ xanh.
Bên vườn
khóm huệ làn hương tỏa
Luống cúc
vàng tươi một khoảnh sân
Buổi sáng
nhìn hoa thơ chợt nở
Góc đời
thiên lý bóng hoa râm.
9. 2003
Dỗ Dành
Đoản khúc 1
Ngủ đi em.
Quên tháng ngày
bao nhiêu
thão thức đã hoài ấu thơ
ngủ đi em
thôi đợi chờ
trăm năm
giấc mộng vật vờ chiêm bao
ngủ đi em.
Mộng ban đầu
dư âm vời
vợi xôn xao một thời
ngủ đi
trong mọng xa vời
con sông
nước đã re đôi lạc nguồn
ngủ đi suốt
cuộc vô thường
đem chi tâm
sự làm buồn thế nhân
ngủ đi
trong nỗi ngại ngần
trong từng
chuỗi kết những lần dở dang
ngủ đi
trong mộng ngỡ ngàng
xa xăm một
thuở rộn ràng đưa trao
còn đây dư
vị ngọt ngào
ru em cho
bớt xanh xao nỗi niềm
ngủ đi em.
Ngủ đi em
trăm năm
duyên nợ. Ước nguyền. Thế thôi.
Đoản khúc 2
Tôi ru em
ngủ à ơi
em ơi hãy
ngủ cho vơi nỗi sầu
thôi em. Lỡ
một chuyến tàu
buồn trăm
năm. Giọt đèn màu phố khuya
tôi ru em.
Giọt nắng về
sưởi khô
dòng lệ sớt chia tuổi hờn
em. Con
thuyền nho cô đơn
bao cơn
sóng dội mảnh hồn tả tơi
tôi đưa tay
vẫy mặt trời
ru em sầu
muộn ngọt lời thủy chung
biển trời.
Non nước. Mông lung
thuyền xa
bến đỗ mịt mùng mưa bay
trông theo
vóc dáng hao gầy
tôi ru
thuyền trọn tháng ngày lênh đênh
tôi còn nỗi
nhớ thâu đêm
ru em. Ru
nỗi ưu phiền ngủ say
ta còn
chiếc bóng chuyền tay
ru nhau
tròn giấc cho dài luyến lưu./.
Đỏan khúc 3
Em về. thôi
nhé. thì thôi
đem thơ
chép lại một thời vấn vương
hát lên cho
nhẹ tâm hồn
cười xua
tâm sự tủi hơn nhớ thương
đời nhiều
ảo vị sắc hương
hãy tha
thiết sống yêu thương mặn nồng
hãy môi
son. má phấn hồng
hãy vô tư
lự cho lòng thảnh thơi
thì. xưa
khăn áo theo ngươi
pháo vu quy
tiễn một thời ước mơ
rượu hồng.
pháo đỏ. tóc tơ
đễ trăm năm
còn mộng. thơ. tự tình.
Đoản khúc 4
Ru em một
giấc mộng dài
em ơi mộng
đã chia hai lối sầu
xưa em võng
lộng qua cầu
bỏ sau lưng
vạt áo nhàu gió bay
bao năm
hoang phí tháng ngày
môt lần dối
mẹ vị cay cuộc tình
chiều chiều
qua ngõ trúc xinh
lối xưa hiu
quạnh cuối đình lá rơi
Đoản khúc 5
Đường đời.
Chiếc bóng chơi vơi
đường dài.
Gõ nhịp bước rời thân quen
em về với
cuộc nhân duyên
bao nhiêu
ước mộng ngủ yên cuối trời
ta còn nửa
mảnh hồn trôi
nửa vành
môi lệch thoáng cười thản nhiên
ru em dỗ
giấc muộn phiền
tim ta cát
sạn ngập triền suối khô
Đoản khúc 6
Ru người
một thoáng hương xưa
ru em một
thoáng âm thừa khói mây
em về khuất
nẻo mưa bay
tìm trong
kỷ niệm tháng ngày phôi pha
đường dài
hun hút chia xa
giấc mơ bỏ
lại nỗi da diết buồn
em về ngập
bóng hoàng hôn
tìm trong
hư ảnh điệu buồn thiết tha
và như hạt
nước mưa sa
như vầng
mây nhe thoáng qua giữa trời
như chiều
bóng đổ nghiêng xuôi
còn đây
mường tượng một thời mộng du.
Đỏan khúc 7
Vẫn không
có đủ ngôn từ
vẫn trong ý
nghĩ sương mù đêm đêm
vẽ từng mẫu
tượng về em
vẽ trong
giấc mộng phủ miền cát hoang
ru em mỏi
bước dã tràng
cánh chim
di khuất giữa ngàn sao đêm
Đỏan khúc 8
Em về. thôi
nhé. nhớ. quên
câu thơ vô
vọng đã mềm tiếng than
thì ta còn
có trăm ngàn
câu thơ
tình tự muôn vàn thiết tha
em về ngập
lối lòng ta
thương yêu.
ngọn gió. cánh hoa đổi mùa
nói làm gì
chuyện tóc tơ
nói làm gì.
những ước mơ. nỗi niềm
ta còn gì
nữa cho em
kìa con
hoang điểu ngủ quên giữa rừng
mai kia đời
mở hội mừng
ta ru em
giữa lưng chừng khói sương
em về. môt
mối tơ vương
bỏ quên
xiêm xáo. sắc hương nhạt mờ
ta ru con
sóng vỗ bờ
ru em điệp
khúc bài thơ dỗ dành
=
Đường Xưa Áo Lộng
Gửi Ng. California
Người về
lồng lộng
ngày xanh
ba mươi năm
vẫn một
vành trăng thơ
cách chia
từ mấy bến bờ
đường xưa
áo lộng
cứ ngờ
chiêm bao
Người về
lồng lộng
trời cao
ba mươi năm
vẫn xôn xao
một thời
thôi
mai trở lại
xứ người
nhớ mang
theo nhé
phần đời
phía sau.
Sàigon 1990
No comments:
Post a Comment