1.
Em từ vườn
cấm bước ra
nhặt ba hạt
dẻ bỗng òa lên reo
biết đâu là
phận giàu nghèo
biết đâu là
chốn cung triều đế vương!
2.
Em từ pho
truyện cải lương
bước lên
sân khấu diễn tuồng Kiều nhi
mười lăm
năm ấy còn gì
đố trong
thiên hạ ai bì kịp em!
3.
Em từ nệm
ấm chăn êm
choàng tay
vói mộng vẽ thêm bóng hình
chợt khi
nghĩ lại nghĩa tình
về soi
gương cũ nhận mình không ra!
4.
Em từ đài
các kiêu sa
màn che
trướng rũ lụa là gấm nhung
rồi khi đời
nổi bão bùng
em ra giữa
chợ hứng chung phận người!
5.
Em từ phận
gái giữa đời
Cũng nên
danh giá cũng thời sắc hương
Tài hoa soi
bóng lược gương
Xưa nay nhi
nữ phi thường mấy ai!
6.
Em từ đỉnh
mộng tháp đời
vào mâm chữ
nghĩa vẽ vời thực đơn
em từ ấm áo
no cơm
cái danh
cái giá cái thơm với người.
chào em
chào mắt môi cười
chào hương
chào sắc chào thời nguyên trinh
“cho hay là
giống hữu tình”
ồ! sao em
lại bất bình với ta?
thôi, về
điểm phấn tô hoa
không nên
nhà nọ cũng là nhà kia.
Song Nhị
No comments:
Post a Comment