viết cho bà
xã
ngày các
con Bảo Khánh, Thụy Khanh
vào đại
học.
***
Em ạ
Bỗng dưng
mình trẻ lại
Dẫu hồn
nhiên phơi phới đã xa rồi
Nhớ thuở
nào trái chín mọng nguyên tươi
Hoa lá đất
trời
Rộn ràng tở
mở
Làm sao để
quên
Làm sao
không nhớ
Buổi em về
vành vạnh một vầng trăng
Có con mèo ngoan quấn quýt tung tăng
Rúc vào
lòng anh thở quen hơi ấm
Có con sáo
Đậu trên
vai anh mỗi sáng
Chờ được
mớm mồi trên những vuốt ve
Có con vành
khuyên hót mỗi trưa hè
Có
suối-tóc-mây phả mùi hương lạ
Anh quên mất
những mấy mùa Xuân. Hạ
Chợt giật
mình
Mây phủ
khuất mùa trăng
Buổi anh đi
đời nổi sóng đất bằng
Người rã
gánh con chim ngừng tiếng hót
Ta xa nhau
giữa mùa-trăng-mật-ngọt
Anh đầu non
em ở tận cuối nguồn
Anh bên
trời ngày nắng cháy mưa tuôn
Con sáo bên
sông cầm canh bến đợi
Khi anh về
chắp lại đời trôi nổi
Thắp tiếp
mùa trăng sáng thuở ban đầu
Mới đó....
các con
mình khôn lớn thật mau
Em ạ
nghe tiếng
trẻ giòn vui
bỗng dưng
mình trẻ lại.
song nhị/ 12-2003
No comments:
Post a Comment