Thơ Trích (1)
THỨC GIẤC
Lửa đã cháy
rừng thiêng kia đã dậy
con phố
đông người đã bỏ ra đi
tôi nửa đời
hoài bão tới đam mê
khi thức
giấc tiếng hờn căm réo gọi
tóc đã úa
theo từng năm lửa khói
lòng đã mềm
trước những nỗi tan hoang
tôi thơ ngây
viễn vọng một thiên đàng
chất trong
óc trong tim đầy lý tưởng
tôi hồn
nhiên với trăm nghìn ước vọng
lòng dễ tin
như đứa trẻ lên mười
nhìn tương
lai toàn hoa gấm tuyệt vời
yêu dào dạt
như thuở vừa chớm lớn
trăm lời
nói chứa trăm niềm hy vọng
tôi đến với
người bằng cả tin yêu
niềm sắt
son nguyên vẹn thủa ban đầu
Và em nữa -
tiếng đàn xưa thánh thót
tôi giữ
trong tim ngàn lời dịu ngọt
mà nhân
tình mặn nhạt tiếng đầu môi
tôi giữ
trong tôi nhân dáng con người
trong mỗi
khổ đau trong từng hạnh phúc
tôi già nua
thêm nửa đời chân thực
rồi ngỡ
ngàng sám hối với hư vô
thuở đôi
mươi nếu gặp lại tình cờ
vẫn tha
thiết như một thời lãng mạn
khi ngả nón
quay lưng rời súng đạn
mắt trót
nhìn bao cảnh huống oan thâm
mất nửa đời
không gọi nổi từ tâm
tôi thức
giấc đứng trông chờ ân sủng
sông núi
chập chùng biển xanh vô tận
lời chim
kêu lạc lõng giữa non ngàn
đóa hồng
hoa vùi ngủ dưới mù sương
hương sắc
cũ cũng phai tàn tự đó.
=
ĐỔI ĐỜI
Dừng lại
nơi đây giây phút này
tiếng khóc
của chim
lời than
của gió
em biết
không em
ngã đời
chia biệt
một phía
sau lưng
một thuở
son vàng
cùng với
máu xương hoang tàn tội lỗi
Ta chẳng
còn chi
ngọn sóng
cuồng lưu xóa vùi đạo lý
nhân loại
ai còn tiếng gọi từ tâm
ngôn ngữ
văn chương lời rao quỷ dữ
đâu đó hồn
thơ máu chảy tim người
ôi, mấy
nghìn năm sử Tần lại viết
phố thị đã
bừng ngọn lửa phần thư
Em biết
không em
ta chẳng
còn chi
hôm nay con
người thọ hình lột xác
đồng bào
nhìn nhau qua lớp kính mù
những bộ
xương da thay hình trâu ngựa
không còn
nhìn thấy nhau
thế gian
thêm hận thù đố kỵ
thêm bất
công khốn khó cơ cầu
Hôm nay anh
không còn em
mọi người
không còn nhau
đàn thú dữ
tung hoành nanh vuốt
người lương
thiện thành kẻ tội đồ
lũ gian ác
nói điều thánh thiện
Hôm nay mặt
trời màu xám
mặt đất màu
đen
cây cỏ chim
muông gục đầu chịu tội
hàng triệu
linh hồn nhập tượng đá không tên
Thủ Đức
10-1976
=
TIẾNG HỜN CHIẾN MÃ
Kim cổ đông
tây hề! chiến mã
ào ào ngọn
vó hề! sa trường
bao phen
đất dội trời rung chuyển
chiến mã
dọc ngang hề! tứ phương
Chiến mã
lẫy lừng bao chiến trận
đã đi là quyết
một lần đi
giang sơn.
tổ quốc. lòng trung nghĩa
một phút.
thôi đành! lẽ thịnh suy
Dây cương
kéo ngược đời. thô bạo
phủ khắp
tang thương xứ sở này
nợ nước non
mang ngày chiến trận
trả bằng
nghìn kiếp nỗi chua cay
Sá chi sinh
mạng thời binh lửa
thì tiếc gì
thân buổi bại hàng
lê gót xích
xiềng thời đại cổ
ngậm ngùi
chiến mã bước hiên ngang
Bước đi
trên nỗi buồn hoang phế
trên những
cỏ cây cúi gục nhìn
trên những
vệ đường người lạnh cóng
những hàng
đinh nhọn cắm xuyên tim
Bao giờ
ngọn núi kia mòn rã
muông thú
đi tìm chỗ ẩn thân
có những
cánh đồng xanh. Cỏ mới
đất trời
đem trả lại mùa xuân
Bao giờ
thiên hạ gặp nhau lại
mở hội mà
vui đến nghẹn ngào
ai hát bài
ca buồn chiến mã
tiếng hờn
còn vọng đến nghìn sau.
Thanh Hóa
1979
=
TÔI ĐI GIỮA ĐOÀN TÙ VÁC
ĐÁ
Ở đây trời
đất vừa thu lại
còn một vòm
đen chứa thế gian
và cả loài
người như đổi lốt
bày trò dã
thú lối chơi hoang
Tôi tưởng
như mình vừa sống lại
tự nghìn
kiếp trước nối oan khiên
oằn lưng
gánh lấy hồn sông núi
hiu hắt
trong lòng đóm lửa thiêng
Tôi đi giữa
chốn tàn quân ấy
đội ngũ
hùng binh đã một thời
nghe tiếng
- quân thù kia khiếp sợ
một giờ
cuồng nộ súng gươm rơi
Tôi đi núi
đổ đè thân phận
đá cứa vai
trần máu rướm tim
cả một đoàn
người xoay trái núi
dời non
chuyển đá dựng xà lim.
Canh bạc đã
về tay bạo chúa
tình người
đạo nghĩa đã nhường ngôi
tôi đi dưới
bóng thời nô lệ
ngọn núi đè
lên cả kiếp người
Đủ ngón đòn
thù ân huệ lắm
quất lên da
thịt đã chai sần
lưỡi dao sỉ
nhục xuyên tim óc
vết chém
khoan hồng tươm xác thân
Sắt thép nào
không tan với lửa
thịt da mục
rữa lẽ đương nhiên
nhưng tâm
và chí đoàn ngươi ấy
lửa đốt lò
nung không thể mềm
Ở đây chất
ngất hồn non nước
vang bóng
vua Lê buổi dựng cờ
vọng tiếng
Bình Ngô hồn Nguyễn Trãi
đoàn người
bước tới hẹn thời cơ.
Lam sơn,
Thanh Hóa 1979
=
NHƯ GIẤC LUÂN HỒI
Ta cởi áo
phong trần như hóa kiếp
khắp hình
hài vết tích thuở tiền thân
tóc xanh đã
từng thời thưa thớt rụng
em thương
ta chia sẻ bớt căn phần
Ta đã lỡ
“trót sinh nhầm thế kỷ” (*)
một trăm
năm luân lạc xứ dân hời
ngôi cổ
tự loài ma vương chiếm hữu
sinh mạng
con người một thứ trò chơi
Ta trôi nổi
mấy quãng đời oan nghiệt
bóng thiên
duyên soi bến giác Tiền Đường
thơ níu vớt
choàng tay em vươn dậy
ngọn cam lồ
hóa giải cuộc tai ương
Ta ngồi
tụng nhân tình như mớ ngủ
chập chờn
ngày quỵ gối giữa tà gian
tiếng ú ớ
vọng trùng trùng ngục thất
lau sậy
kia! ngươi mộng mị hoang đàng.
10-97
(*) thơ Vũ
Hoàng Chương
VỀ ĐÂY
Về đây đời
bỗng ngu ngơ lạ
quanh quất
như chừng lạc lối xưa
phố mất
tên. đường. nhà đổi chủ
người nhìn
nhau thoáng mắt thờ ơ
Về đây. Về
lại từ luân lạc
chưa trả
dứt xong nợ quỷ thần
cảnh cũ
người xưa chừ tản mác
thấy người
mà buốt cả tâm thân
Về đây còn
lại gì đây nữa
em gái ta
ơi mấy bến sông
kỷ niệm ắp
đầy căn gác vắng
ai ngờ phận
gái cũng lưu vong.
Tan tác
hết rồi bè bạn cũ
kẻ nơi góc
biển kẻ chân trời
bao nhiêu
hò hẹn thời trai trẻ
ngó lại như
dòng nước chảy xuôi
Về đây bó
gối nhìn thiên hạ
lây lất bên
lề chuyện áo cơm
xã hội
luông tuồng trong bệnh hoạn
con người
con thú có gì hơn
Về đây mở
lại từng trang sách
nhòe nhoẹt
từng trang chữ thánh hiền
lễ nghĩa
thay bằng câu dối trá
bịp lừa ngu
dốt đứng ưu tiên
Về đây
nương náu bên cha mẹ
quên những
gian truân những dãi dầu
cơ nghiệp
mẹ buồn chi : Được. Mất
lo gì con
mẹ sẽ về đâu.
Về đây .
Con đã về bên mẹ
về lại sau
từ những chuyến đi
còn những
chuyến đi nào đợi sẵn
suốt đời cứ
soãi cánh chim di
Thì thôi,
lòng hãy quên đi vậy
đi. ở . về . đi . Cũng số phần
xứ sở như
ngôi nhà của mẹ
vui buồn
vinh nhục chốn dung thân
Mai kia nếu
phải ra đi nữa
nếu phải
đầu thai một cõi nào
xin mãi làm
người con nước Việt
dẫu lòng
còn đó nỗi buồn đau.
Sài Gòn
1985
=
NHỮNG ĐIỀU BẤT HẠNH
Khi tôi
choàng thức dậy
giữa cõi
đời bất an
mang tiền
thân Âu Lạc
đọc câu
kinh Việt Nam
Nhớ lời ru
của mẹ
thương vần
điệu ca dao
hòa bình,
cơn ác mộng
ngày tàn
cuộc binh đao
Khi cùng
một dòng sông
nước hai
luồng xoáy ngược
từ đầu cuộc
phân tranh
đâu căn
phần tội phước?
Khi loài
người tráo trở
trước nhân
tâm bạo hành
tôi linh
hồn dã điểu
thân phận
thời mong manh
Khi bãi mìn
hố đạn
chắn lối
tìm yêu thương
ruộng đồng
hoang xơ xác
tôi gọi
thầm quê hương
Khi dòng
sông nối lại
người anh
em tìm nhau
trao hận
thù ân oán
đời ngộp
tiếng thương đau
Khi núi lở
sông bồi
tôi đâu là
gỗ đá
tim thắt
quặn từng cơn
trước mỗi
đòn hành hạ
Khi trăm
điều muốn nói
tắc nghẹn
không nên lời
giữa hôn mê
ngôn ngữ
tôi làm thơ
tạ đời
Hồn tôi
thành mây khói
lòng tôi
tựa sóng cồn
bơ vơ bầy
dã điểu
quê hương
trời hoàng hôn.
=
PHÚT TĨNH LẶNG
KHI RA TÙ
Ngỡ ngàng
từ một tai
ương
buông tay
giữa cuộc
luân thường
đổi thay
Rượu nào
ngang chén
lệ cay
xin đây
tĩnh lặng
một ngày
trận vong
Xin em
lời tạ tấc
lòng
biết làm
sao
trọn nghĩa
vòng tử sinh
Xin đây
non nước
nghĩa tình
một người
con mẹ
những nghìn
câu thơ.
= =
No comments:
Post a Comment