Nhà văn Lỗ Tấn viết: “mặt đất làm gì có đường, chỉ bước chân
đi mãi mà thành đường”. Trong ký ức tuổi thơ của mỗi người, có ai không nhớ
những con đường làm bằng bước chân ấy. Con đường đất dẫn đến trường có chỗ lồi,
chỗ lõm, có những dây gai lắm lúc mẹ phải dừng lại dắt tay mình bước qua. Và
cái đôi chân be bé xinh xinh kia chỉ biết nhảy chân sáo, cái bàn tay bụ bẫm kia
với ra hái nụ hoa dại, cái đôi mắt trong veo đó ngó theo những cánh bướm chập
chờn. Chỉ khi lớn lên một chút, chúng ta mới biết rằng cái con đường đất đơn sơ
đó trước kia là những cánh rừng.
Để rồi khi ta bị ức hiếp, ta bị sỉ nhục, ta biết đau thương,
... ta mới chợt nhận ra rằng có những con đường mang trên mình cả một lịch sử
máu xương của dân tộc. Khi viết hai bài hát “Anh Là Ai?” và “Việt Nam Tôi Đâu!”
là lúc người nhạc sĩ trẻ Việt Khang vừa đặt bước chân của anh trên con đường
gian nan này:
Tôi không thể ngồi yên
Khi nước Việt Nam đang ngả nghiêng
Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm
Một ngàn năm hay triền miên tăm tối
Tôi không thể ngồi yên
Để đời sau con cháu tôi làm người
Cội nguồn ở đâu?
Khi thế giới này không còn Việt Nam
“Anh Là Ai ?”
Anh tên thật là Võ Minh Trí, Khang là tên đứa con trai nhỏ
bốn tuổi của anh. Anh ghép tên con vào tên đất nước và dùng nghệ danh này khi
sáng tác hai bài hát trên. Việt Khang sinh ra trong một gia đình nghèo, học phổ
thông Trung Học ở thành phố Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang. Anh yêu thích âm nhạc,
sinh sống bằng nghề hoà nhạc và chơi trống trong các ban nhạc ở thành phố nhỏ
nơi anh lớn lên. Ban đầu, người ta biết đến anh qua tên thật của anh là nhạc sĩ
Minh Trí với hai bài nhạc khá thành công là “Bạn Thân” và “Bà má miền Tây”.
Việt Khang yêu mẹ, chúng ta có thể đoán vậy vì anh lớn lên trong gia đình lao
động, cha mẹ anh làm ăn lam lũ để nuôi con. Người ta đọc được tình yêu anh dành
cho mẹ qua ca khúc “Bà má miền Tây’. Anh có một đời sống yên lành bên vợ con,
làm chủ một cơ sở làm ăn nhỏ, với một số nhạc cụ để hòa nhạc và thu âm kiếm
sống.
Chuyện Việt Khang bị bắt vì hai bài nhạc anh sáng tác làm
người ta chợt nhận ra số phận nghiệt ngã của dân tộc mình. Kẻ cầm quyền đang
muốn hủy diệt ý thức, nhân phẩm con người bằng sự sợ hãi. Trong một chừng mực
nào đó họ đã thành công! Để được sống yên lành, nói như Bùi Chát: con người
phải tự đánh mất đi ký ức, mất đi tiếng nói bản thân, mất đi những cái thuộc về
giá trị để chỉ còn sở hữu duy nhất một điều: Nỗi Sợ. Bùi Chát tự mô tả chính
mình trong cái thế giới mà anh và Việt Khang đang sống:
Rồi tôi nhận ra tiếng nói từ bầy súc vật
Mơ hành vi của những con người.
(Rồi,
tôi)
Nếu lịch sử được đặt tên, thì sự thờ ơ của con người đang
viết lên những trang ô nhục của lịch sử. Chúng ta ở đâu khi bãi Tục Lãm, thác
Bản Giốc không còn nằm phía trong những cột mốc của quê hương? Chúng ta ở đâu
khi Điếu Cày, Phạm Thanh Nghiên bị bức hại? Hình ảnh một Nguyễn Cao rút ruột
trước mặt quân thù là chuyện của một ngày rất xưa. Ngày nay phải biết sợ để
được sống còn, Nguyễn Tuân bảo vậy!?
Nhưng Việt Khang không muốn thế, anh muốn đứa trẻ tên Khang
bốn tuổi, anh muốn các thế hệ con cháu của anh phải được đứng thẳng làm người.
Anh gia nhập Tuổi Trẻ Yêu Nước, một tập hợp gồm những sinh viên, thanh niên,
những nghệ sĩ trẻ. Họ xuống đường khi người biểu tình bị vây bắt, bị đạp vào mặt,
bị bắt bỏ vào trại giáo dục. Có lẽ đây là giờ khắc Việt Khang nhận rõ những con
người đang có mặt trên đoạn đường anh vừa bước vào. Mười bảy thanh niên công
giáo, từng người một, bị bắt đi mất tích vào những ngày cuối năm, họ đều trẻ
như anh, nhiệt thành yêu nước, nhiệt thành trong các công tác xã hội. Những câu
hỏi ray rức của Việt Khang vang lên ở thời điểm này làm nhức nhối trái tim rất
nhiều người:
Xin hỏi anh là ai - Sao bắt tôi, tôi làm điều gì sai?
Xin hỏi anh là ai - Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay!
Xin hỏi anh là ai - Không cho tôi xuống đường để tỏ bày
Tình yêu quê hương này, dân tộc này, đã quá nhiều đắng cay
(Anh Là Ai)
Trước khi bị bắt, Việt Khang đang sống cùng vợ là chị Cao
thị Lan và con trai tại thành phố Mỹ Tho. Trước giáng sinh hai ngày, ngày
23/12/2011 bốn mươi công an đã được điều động tới nhà để bắt công dân Việt
Khang. Căn nhà nhỏ của anh bây giờ bỏ trống. Người vợ nhớ thương chồng đã không
dám quay về cái tổ ấm của chị, bởi đâu đâu chị cũng nhìn thấy hình ảnh của chồng.
Về lại nhà, đứa con trai nhỏ cứ hỏi mãi về anh nên chị đành đem cháu về bên
ngoại cho hai mẹ con đỡ hiu quạnh.
Tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước” lại được ghép cho
Việt Khang; như đã từng được ghép cho những thanh niên đi làm công tác bảo vệ
sự sống, đi cứu trợ đồng bào nghèo khổ. Những con người tha thiết với tha nhân
đã bị bắt và đang tiếp tục bị bắt. Cái ác đang lộng hành, nó sẵn sàng đổ ập tai
họa xuống đầu bất cứ một công dân bình thường nào, dù họ là những người sống
lương thiện và muốn sống tốt lành. Edmond Burke, một chính khách người Anh bảo
rằng: “Điều duy nhất giúp cái ác chiến thắng là những người tốt không làm gì
cả”.
Việt Khang muốn chấm dứt cái Ác; khi lương tâm con người lên
tiếng, họ sẽ nhận được sự hồi đáp. Từ nửa vòng trái đất, bắt đầu bằng câu nói
chân thành của nhạc sĩ Trúc Hồ - những người tốt đang hành động. Họ đang có mặt
khắp nơi cho Việt Khang, cho những ước mơ của anh. Nhạc sĩ Trúc Hồ bảo: “anh sẽ
dùng tất cả những gì anh có được, ngay cả sinh mạng mình để tranh đấu cho sự tự
do của Việt Khang”. Nhạc sĩ Trúc Hồ khởi xướng một chiến dịch lấy chữ ký gửi
thẳng trực tiếp vào trang mạng của Toà Bạch Ốc. Chiến dịch nhằm vận động tổng
thống Hoa Kỳ tạo áp lực để Việt Nam trả tự do cho tất cả các tù nhân lương tâm
đang bị bắt giữ. Trong vòng ba mươi ngày, nếu con số chữ ký đạt được là hai
mươi lăm ngàn, tổng thống Obama sẽ phải đích thân cứu xét và hồi đáp thỉnh
nguyện thư. Một điều lạ lùng đã xảy ra: chiến dịch chỉ mới bắt đầu vào lúc 0 giờ ngày 8/2/2012, nhưng
chỉ bốn ngày sau đó, đúng vào lúc 5 giờ chiều ngày 11/2/2012 con số cần thiết
đã đạt được. Và cho tới khi bài viết này gửi đến bạn đã có trên 30 ngàn chữ ký
trên thỉnh nguyện thư. Có người gọi đây là thước đo lòng ái quốc của người Việt
tị nạn. Riêng tôi, tôi nhìn thấy bước chân nhập dòng của Việt Khang đã nối tiếp
làm thành con đường.
Con đường đất ngày xưa khi bạn và tôi đặt đôi chân nhỏ bé
của mình đã từng là một cánh rừng. Không ai trong chúng ta đã không từng được
bước những bước chân vững chãi tự hào khi vừa chớm có trí khôn. Những gian nan
mà Việt Khang và biết bao người khác đang gánh chịu ngày hôm nay nhắc nhở tôi
những chặng đường thăng trầm của lịch sử. Và lạ lùng thay, tôi lại nhìn thấy
niềm hạnh phúc của riêng anh, niềm hạnh phúc có thể làm rơi nước mắt của bất cứ
người Việt Nam
nào khi đặt bước chân của mình trên con đường ấy. Việt Khang đã tìm được niềm
tự hào mà dân tộc tôi đánh mất từ rất lâu, bước chân của anh đã ném lại đàng
sau mọi tủi nhục.
Bạn đã nghe Việt Khang hát chưa? Tiếng hát của anh là tiếng
lòng của biết bao người trong bóng tối của nhà giam đêm nay, và tiếng hát ấy
đang nối những tấm lòng khắp nơi. Cám ơn Việt Khang, cám ơn nhạc sĩ Trúc Hồ,
cám ơn những con người đang góp mặt.
Dân tôi đang cùng Việt Khang đặt bước chân mình trên con
đường dẫn tới những ngày vinh quang cho quê mẹ./
Nguyệt Quỳnh
No comments:
Post a Comment