Tuesday, March 6, 2012

Một Mình Ngồi Đọc Thơ Mình – Thơ Song Nhị (1)




















Về LốI ĐI XƯA
 




Về Lối Đi Xưa - về lại trên hành lang dĩ vãng những dấu tích thời gian chập chờn kỉ niệm - những chặng đường, những nơi xưa chốn cũ – để từ đó tâm hồn lãng tử chuyển hóa vào không gian thinh lặng những trăn trở, băn khoăn, hoài niệm… Quê hương và cuộc tình đầu.

Xin trích đọc mấy bài trong thi phẩm Về Lối Đi Xưa:

Về Lối Đi Xưa

Trời đã vào đông trở mùa lành lạnh
em đã về chưa trên lối trăng đầy
ta vẫn thèm nhìn áo tóc mây bay
ngắm lũ trẻ tung tăng sau chiều tan học

Em đã về chưa lối đầy sao mọc
ta xin trao em nốt nửa phần đời
những lúc buồn lòng vẫn gượng cười vui
nói thật khẽ sợ chính mình nghe được
không dám nghĩ tới những điều ao ước
e nỗi băn khoăn làm rối tâm hồn
cuộc sống dẫy đầy toan tính thiệt hơn
trái đất vẫn xoay vần theo thế sự

Cứ mỗi đêm nằm vỗ về giấc ngủ
ta lại miên man nghĩ ngợi trăm điều
nghĩ một đời người chăm chút thương yêu
ngày hai buổi đi về qua một ngõ
ta nằm mộng dưới vầng trăng sáng tỏ
và thâu đêm đốt nến viết thơ tình
cả tinh cầu còn sót lại mình em
(khi yêu mến không tiếc lời nói quá)
ta kiếm tìm em giữa hành tinh lạ
bỏ trống sau lưng một quãng đời dài
ta nhởn nhơ làm cánh bướm rong chơi
từ độ mùa hoa mùa trăng mười sáu
em đến bên ta mỉm cười hiền hậu
ôi, những nụ cười in dấu nghìn năm

Từ buổi loài chim tan tác bỏ rừng
ta chán mộng đời khoanh tay gục ngủ
ta sợ mỗi ngày đi về hai bữa
trên lối đi xưa đau buốt dấu giày
em xõa tóc sầu vướng lá me bay
dòng nước vẫn trôi im lìm về biển
Em đã về chưa lối đầy kỷ niệm
có những hương hoa có những nụ cười
có đôi mắt buồn lấp lánh sương mai
có những hàng cây suốt đời quấn quít
thành đá rêu phong mang đầy chứng tích
một nửa khung trời én liệng nghiêng nghiêng
tiếng gió reo vui trên ngọn cỏ mềm
kỷ niệm bốn mùa luân lưu ở đó
ta đứng từ xa trông về bỡ ngỡ
thơ viết một đời không đủ nguồn cơn
Những nẻo đường xưa lá đổ thật buồn
dĩ vãng xôn xao sáng chiều sớm tối
em đi qua xin chớ dừng bước vội
hãy nhặt cho ta những kỷ niệm đầu
giữ lấy một đời ước vọng cho nhau.

*

BÀI ĐẦU THÁNG GIÊNG

Ta đã viết một bài thơ dạo trước
khi nắng vàng vừa trở sắc sang xuân
em có biết cho lòng ta quá đỗi
và thơ ta không đủ để phân trần

Ta muốn viết trang thơ tình diễm tuyệt
mơ những điều rất vơ vẩn hồn nhiên
vẽ hình em thật đầy trong trí nhớ
như buổi đầu xa lạ đến làm quen

Như buổi đầu mùa xuân hồn cỏ biếc
và mùa thu mây khói tỏa xây thành
cả mùa đông sương mù bay rất mỏng
đủ để nhìn ảo ảnh lướt qua nhanh 

Ngày xưa cũ với trăm nghìn xao xuyến
mấy lo toan ước mộng đã vuông tròn?
thời thơ dại qua lúc nào không biết
ngẩng mặt nhìn vầng nguyệt xế đầu non

Niềm hy vọng mỗi ngày thêm hun hút
từng khoảng đời cũng lũ lượt ra đi
lòng vẫn hẹn phút mừng vui hạnh ngộ
cửa tin yêu mở rộng lối đi về

Ta sẽ nén vết hằn đau bỡ ngỡ
quên hết nhục nhằn phiền muộn đa đoan
sẽ làm lại. sẽ bắt đầu cuộc sống
em góp nụ cười chung nỗi hân hoan.

*

MAI SỚM MÙA XUÂN

Chiều cuối năm trời thanh và gió bấc
cây bên đường xào xạc lá vàng bay                                                       
đường về nhà em con dốc đổ thật dài
anh vẫn hẹn mai về qua lối đó

Anh sẽ tới như lần đầu dạm ngõ
viết thơ tình ca ngợi những mùa xuân
em mãi thiên thu vẫn đẹp tuyệt trần
anh vẫn mãi ngất ngày cùng mộng ước

Anh sẽ tới, sẽ ngập ngừng mỗi bước
sẽ bâng khuâng xao xuyến cả hàng giờ
đứng bên thềm như đứa trẻ ngu ngơ
chân cuống quýt tay e dè gõ cửa

Nhánh mai vàng nở đầu năm rạng rỡ
Anh nghe thầm lời thỏ thẻ hồn nhiên
Lòng bâng khuâng như sợi khói rất mềm
Chân không bước mà tưởng mình lạc lối

Anh lặng lẽ để nghe lòng khẽ nói
Sẽ mỉm cười và sẽ rất vu vơ
Em ngồi bên tóc xõa thật tình cờ
Mắt bẽn lẽn qua những lần liếc trộm

Ở cuối sân một bông hồng nở sớm
Và nụ cười em giấu cả nghìn thu
Anh trầm luân trong biển nhớ xa mù
Và mường tượng có em về cứu rỗi

Mỗi sợi tóc bay một đường chỉ rối
Quấn đời anh vào tận chốn thâm cùng
Sáng mai này, em nhỉ có mùa xuân
Anh ngờ ngợ thấy hồn vơi quá nửa./

*

NGÀY ĐÓN EM VỀ

Mai anh trải chiếu hồng trên lối lạ
để em về êm ái gót chân nhung
em sẽ có thơ tình làm chăn nệm
ngủ giấc ngoan hiền chim én mùa đông

Ngày đón em buổi chiều  qua rất nhẹ.
sớm mai hồng tươi mát ánh bình minh
cơn gió sớm thổi bay tà áo lụa.
ngày trần gian diễm tuyệt của đôi mình.

Em sẽ có những niềm vui trẻ dại
của những ngày thơ ấu đẹp xa xôi
đôi tay nhỏ em xây lầu hạnh phúc
mỉm cười nhìn thằng bé ngủ trong nôi

Anh sẽ lãng quên chuyện đời mưa bão
mình kể nhau nghe những chuyện vui buồn
Cuộc sống rộn ràng như ngày anh đón
tiếng trẻ đầy nhà và những nụ hôn

*

BÀI THƠ VIẾT
TRƯỚC CỔNG TRƯỜNG VẠN HẠNH

Tôi trở về thăm lại trường xưa
Khuôn viên cũ đã thay lề đổi thói
Câu Duy Tuệ (*) xoáy lòng người nhức nhối
Từng nỗi buồn thấm lạnh từng cơn

Tôi trở về văng vẳng nỉ non
Ngọn tháp rưng rưng giữa chiều cuối hạ
Rên rỉ oán hờn
Quằn quại hồn Chiêm quốc

Mười năm núi lở đá mòn
Mười năm hồn người nhập viên đá cuội
Chìm lặng giữa dòng sông
Từng đợt sóng ngược dòng cuồn cuộn
Kéo tan hoang một cõi cơ đồ

Tôi trở về thăm lại trường xưa
Trong thác nguồn của thời Vọng Nghiệp
Cuốn đời theo thiên tai
Ngỡ ngàng hư thực
Mở cửa chân như : Lệ thấm Phật đài!

Tôi trở về thăm lại người xưa
Người xưa xuống núi
Tôi lục lọi từ hư vô
Tìm sắc hoàng y một thời rạng rỡ
Người năm xưa tán lạc mơ hồ
Ôm kinh điển trá hình vào cõi tục
Đám sinh đồ nhìn theo lơ ngơ
Gẫm từng trang Thị Nghiệp (*)

Tôi trở về thăm lại trường xưa
Cổ tháp rêu phong giữa đời gió bụi
Bầy chim nhỏ ẩn mình sau mái ngói
Kinh sách cuộn mình phủ bụi nằm mơ

Tôi trở về thăm lại trường xưa
Hồn mê mải góc giảng đường thư viện
Một thuở lòng say mê 
Một thuở đời rộn rã ...

Mười năm tơi tả tôi về
Chập chờn ác mộng
Thiện ác chân giả lập lờ
Một cõi trần ai nhốn nháo
Bặt tiếng kinh cầu
Trời đất hoang sơ./
           
Sài Gòn 1985
(*) Duy Tuệ Thị Nhgiệp là châm ngôn
trên huy hiệu Đại Học Vạn Hạnh

*

VÙNG SAU LƯNG

Tôi bỏ lại những ngày vui ở đó
Quay lưng rời vùng dự tính tương lai
Ngó tình yêu bâng khuâng lời giã biệt
Nghe âm thanh rộn rã khúc u hoài

Tôi bỏ đó những tháng ngày tươi đẹp
Kỷ niệm mờ theo ngọn gió thu phai
Khi sách vở im lìm sau cửa kính
Bao mộng đời bay ngút khỏi tầm tay

Tôi bỏ đó nắng sân trường một nửa
Màu áo học trò trắng mãi không thôi   
Lớp học rộn ràng chim ca mỗi sáng
Những cặp môi ngoan dễ khóc dễ cười

Tôi bỏ đó bản tình ca diễm tuyệt
Đêm phố phường thần thoại cháy trên môi
Gót chân em ngõ về quên lối hẹn
Con đường vào hạnh phúc bỗng xa xôi

Tôi bỏ đó đêm hoàng cung tóc xõa
Từng phút giờ từng nỗi nhớ miên man
Bao ký ức cuốn xô về dĩ vãng
Quay lưng đi lòng chợt thấy cơ hàn

Tôi bỏ đó những ghế bàn đại học
Kiến thức gom về không lấp đủ bàn tay
Lòng chân thực trước ý đồ mưu lược
Để ngỡ ngàng trước toan tính bủa vây

Khi con tàu rời ga chiều phố thị
Mỗi phút giờ mỗi khoảng cách dài thêm
Sau lưng tôi một phần đời bỏ phế
Mỗi bước đi mỗi khoảng trống ưu phiền.

ngày tôi vào cuộc chiến
một chín sáu chín

*

TÌNH CA NHẬP CUỘC

Xin từng đốt ngón tay mỏi mòn lời hứa hẹn
xin ngày tháng dài ao ước đơn sơ
xin một lần gõ cửa gọi tên người còn đáp lại
xin cho quay về nhận diện ấu thơ

Vì mỗi đêm còn mùa hè lửa đốt
vì ngày mai mùa đông thiếu áo che thân
khi ấn tượng quê hương vết hằn chiến tích
khi hỏa châu soi mảnh đất khô cằn
khi ở phương này quê hương có thực
phận số an bài nối tiếp hy sinh
ý thức bảo tồn nhường ngôi tự chủ
bốn nghìn năm vốn liếng
những cuộc nhục vinh
điệp khúc da vàng trường ca nhẫn nhục

Xin bồng súng chào mừng đồng loại
nhận huấn lệnh đi vào cuộc đời
sự khởi đầu bằng vết hằn ký ức
và gió mưa luân vũ quay cuồng
những đứa bạn nằm yên dỗ giấc
cũng thôi
hạnh phúc vẹn toàn

Xin tiếng nói đây em
một lần từ biệt
xin tiễn đưa bằng nỗi nhớ xa xôi
xin con tàu vào viễn lộ hoàng hôn
sương mù biển lặng
gom hết yêu thương đốt lửa giữa trời

Xin bài kinh cầu trổi thành nhạc khúc
một phút an ủi vỗ về
một phút bình yên trên vùng ảo tưởng
ôm tròn hoài niệm quay đi
sự có mặt của những ngày dẫy đầy triệu chứng.
                                                           
KBC 4100
một chín sáu chín

*

PHÚT TĨNH LẶNG KHI RA TÙ

Ngỡ ngàng
từ một tai ương
buông tay giữa cuộc
luân thường đổi thay

Rượu nào
ngang chén lệ cay
xin đây tĩnh lặng
một ngày trận vong

Xin em
lời tạ
tấc lòng
biết làm sao
trọn nghĩa
vòng tử sinh

Xin đây
non nước
nghĩa tình
một người con mẹ
những nghìn câu thơ

*

VỀ ĐÂY

Về đây đời bỗng ngu ngơ lạ
Quanh quất như chừng lạc lối xưa
Phố mất tên. Đường. Nhà đổi chủ
Người nhìn nhau thoáng mắt thờ ơ

Về đây. Về lại từ luân lạc
Chưa trả dứt xong nợ quỷ thần
Cảnh cũ người xưa chừ tản mác
Thấy người mà buốt cả tâm thân

Về đây còn lại gì đây nữa
Em gái ta ơi mấy bến sông
Kỷ niệm ắp đầy căn gác vắng
Ai ngờ phận gái cũng lưu vong

Tan tác hết rồi bè bạn cũ
Kẻ nơi góc biển kẻ chân trời
Bao nhiêu hò hẹn thời trai trẻ
Ngó lại như dòng nước chảy xuôi

Về đây bó gối nhìn thiên hạ
Lây lất bên lề chuyện áo cơm
Xã hội luông tuồng trong bệnh hoạn
Con người con thú có gì hơn

Về đây giở lại từng trang sách
Nhòe nhoẹt từng trang chữ thánh hiền
Lễ nghĩa thay bằng câu dối trá
Bịp lừa ngu dốt đứng ưu tiên

Về đây nương náu bên cha mẹ
Quên những gian truân những dãi dầu
Cơ nghiệp mẹ buồn chi: Được. Mất
Lo gì con mẹ sẽ về đâu

Về đây . Con đã về bên mẹ
Về lại sau từ những chuyến đi
Còn những chuyến đi nào đợi sẵn
Suốt đời cứ soãi cánh chim di

Thì thôi lòng hãy quên đi vậy
Đi. Ở. Về. Đi. Cũng số phần
Xứ xở như ngôi nhà của mẹ
Vui buồn vinh nhục chốn dung thân

Mai kia nếu phải ra đi nữa
Nếu phải đầu thai một cõi nào
Xin mãi làm người con nước Việt
Dẫu lòng còn đó nỗi buồn đau

1985

*

BA MƯƠI HAI NĂM VỀ LẠI QUÊ NHÀ (*)

Tôi về Hà Tĩnh chiều nao
dưới chân Hồng Lĩnh máu đào chưa khô
quê người tôi nhớ Nguyễn Du
quê tôi – tôi đứng giữa mù mịt xa

Tôi về đất tổ quê cha
rưng rưng nước mắt khóc òa trẻ thơ
băm hai năm nước đôi bờ
tôi về rũ bóng ngọn cờ phương Nam
đoạn trường mấy cuộc hợp tan
băm hai năm vẫn tiếng đàn não nhân
“thương người như thể thương thân”
trách chi Ưng Khuyển những bần cố nông
Cũng là tại vạ Vương ông
băm hai năm đã núi sông lở bồi

Tôi về tìm lại quê tôi
rưng rưng nước mắt khóc người nghìn thu
quê người tôi nhớ Nguyễn Du
quê tôi tôi đứng giữa mù mịt xa.

Hà Tĩnh, 1988

*

NƯỚC NON THƯỞ ẤY

Đứng ở trời Tây mà ngó lại
Quê hương mình đó nghĩ mà thương
Mà yêu mà nhớ mà ray rứt
Như thể tình ai nhuốm chuyện buồn

Như thể đã quên rồi chuyện cũ
Như vừa khơi lại những thương đau
Bốn mươi năm nhoài chân dâu biển
Tâm sự còn ai cạn chén sầu

Bạn bè mấy đa đã sang đây
Kẻ ở chân trời kẻ cuối mây
Có đứa đã nằm trong huyệt lạnh
Ven rừng Thanh Hóa núi Gia Rây

Còn bao nhiêu nữa gửi thân tàn
Rải rác núi rừng Trung Bắc Nam
Bên đống xương khô mồ “liệt sĩ”
Chết đành hơn nhỉ sống lầm than!

Bỏ làng bỏ nước bỏ người đi
Buổi ấy Trường Sơn đứng hẹn về
Từ cuộc phân tranh từ cải cách
Mà buông tay súng thẹn câu thề

Ngày trở về thăm quê Nghệ Tĩnh
Đất cằn sỏi đá ruộng đồng khan
Con trâu đứng đợi hờ rơm cỏ
Em bé ngồi trông miếng khẩu phần

Linh khí Hàm Nghi còn phảng phất
Sơn Phòng thành lũy mảnh hồn trôi
Trầm Lâm thánh miếu đền đài cổ
Tất cả còn đâu, phá sạch rồi

Và buổi đi tàu ra phía Bắc
Tìm về văn hiến bốn nghìn năm
Thương ôi, Hà Nội tiêu điều quá
Năm cửa ô buồn ngõ tối tăm

Lang thang mấy phố chiều mưa bụi
Thấp thoáng từ xa bóng Ba Đình
Cũng muốn đi qua xem một chút
Ngại ngùng như sợ tượng Lê Nin

Đứng lại ngó qua nhà “Hữu Nghị”
Uống ly trà vối phố Tràng Tiền
Chiều chiều đến quán cô hàng sách
Mấy lần qua lại phố Khâm Thiên

Cô em xinh lắm, am tường lắm
Cô kể tôi nghe chuyện phố phường
Cô nói miền Nam hơn phía Bắc
Tôi ngồi đọc hết quyển Sông Hương

Cần việc tìm vào Tòa Sứ Uùc
Hỏi dò đến gặp chú công an
Năm nghìn xếp gọn kèm bao thuốc
Nửa thoáng mội cười lọt cửa quan

Goi chiếu bánh kem ngồi ghế đá
Những chiều ngơ ngẩn ngắm Hồ Gươm
Ngẩn ngơ hồn lạc Thời Lê Lý
Chiếc bánh trên tay nhỏ giọt buồn

Nôn nao từng bước đường xa lạ
Mà đã thiết thân mỗi phố phường
Văng vẳng Thăng Long giòn vó ngựa
Bước tìm “Hoài Cổ” nét “tang thương”

HÀ NỘI 7-1990

*

PHẢI NÓI LẠI
NHỮNG ĐIỀU ĐÃ NÓI

Xin gửi đến các anh bài thơ buồn
Dẫu phải nói lại những điều đã nói
Khi lịch sử còn phân công luận tội
Tên các anh đã rạng rỡ với đời

Xin gửi các anh những thế hệ con người
Đem máu xương bón xanh rừng Tổ Quốc
Trên mộ bia ai kẻ thua người được
Có nhận ra nhau chung một cội nguồn

Có tìm lối về đất tổ Hùng Vương
Pho sử sách lật từng trang đọc lại
Con đường cái quan Cà Mau - Nam Ải
Xuyên một đường mạch máu bốn nghìn năm

Dấu đạn bom mỗi chỗ các anh nằm
Là vĩnh viễn vết nhơ quân phản bội
Bọn đón gió trở cờ và cơ hội
Chút lợi danh quên phẩm giá con người

Xin gửi các anh một chút lòng vui
chút êm ả sau một thời bom đạn
Khi đất nước chưa qua thời đại nạn
Thù hận đọa đày còn nỗi đau chung
           
Xin gửi các anh thông điệp tin mừng
Nửa nhân loại đã bừng cơn tỉnh ngộ
Thành trì đỏ đã một chiều sụp đổ
Cách mạng nổ chuyền từ Mạc Tư Khoa

Xin gửi các anh tiếng nói thật thà
Tiếng nói lương tri nghĩa tình phẩm giá
Bọn bất lương vẫn bịp lừa dối trá
Vẫn ngang tàng trên máu lệ người dân

Tổ Quốc ta ơi vinh dự nghìn lần
Hịch Hưng Đạo - bản Bình Ngô Đại Cáo
Cha ông ta bao đời ngăn gió bão
Quên thân mình cho trăm họ an vui

Xin gửi các anh tiếng nói ngậm ngùi
Khi bạo lực còn trên ngôi thống trị
Khi nhân loại bước vào tân thế kỷ
Đất nước mình lùi lại mấy trăm năm?

Máu các anh mỗi chỗ các anh nằm
Thấm vào đất ươm mầm xanh hy vọng
Cả dân tộc sẽ bừng lên sức sống
Xóa hết nhục nhằn xây dựng một ngày mai./

*
(Recorded on Feb 28, 2012)







No comments:

Post a Comment

Nói Chuyện Với Thơ

MÙA HÈ CỦA TÔI Nắng ở trên trời, hè - nắng xuống Đã quen rồi từ bao lâu nay Dẫu thiên hạ lắm người than nắng nóng Với tôi thì nắng… ...