Ta chừ đứng
cuối trời mây
Nghe con
vượn hú gọi bầy trên non
Lối xưa vó
ngựa buớc dòn
Thuở nay ai
hẹn mất còn với ai
Ta đau từ
một ngày dài
Dài hơn quá
nửa cuộc đời của ta
Đất trời từ
trận phong ba
Quê hương
máu lệ tim ta đỏ bầm
Ta ôm kinh
sử âm thầm
Vào rừng
hát khúc trầm luân kiếp người
Ai đem gươm
súng tạ đời
Ta đem thơ
rải giữa trời hoang vu
Ba nghìn
ngày mấy thiên thu
Bốn nghìn
năm ơi cơ đồ Việt Nam
Ta rời tiền
kiếp ngỡ ngàng
Tái sinh
trong chốn nguỵ hàng sa cơ
Người gom
gió lộng phất cờ
Người qua
sông Dịch ngồi chờ dưới trăng
Ta Ngồi Vẽ
Lại Trăm Năm
Ôm Pho
Tượng Cổ Băn Khoăn Đợi Người./
Song Nhị
No comments:
Post a Comment